photo by Himiko.Nguyễn
{ qua entry tranh luận trên blog Xuân Lê, bạn P..., 22 tuổi, SV năm cuối (*), đã có những suy nghĩ trao đổi cùng tôi }
...
P…: sự thực là, người đồng tính cũng phải có chuẩn mực riêng đối với đối tượng của mình chứ, dù là tình yêu thì tự nhiên như hơi thở. nên ko phải ai cũng là đối tượng.
P…: đôi khi, những dầu hiệu của số phận xảy ra trước cả khi nó diễn ra. và thường, ta không ý thức được. ngay cả khi có thể dự cảm, thì thuở ban đầu, làm sao có khả năng tự vệ...
H: ai cũng chỉ muốn làm những gì mình thích, thôi
H: nhưng vẫn phải giữ gìn điều gì đó, cho gia đình, cho người thân, những người xung quanh như một trách nhiệm tối thiểu.
P…: đồng ý!
H: ...
P…: à, 2 rưỡi sáng rồi, phải tạm biệt thôi.
H: 4h30 rồi.
P…: trời, đừng lây thói quen giờ giấc nghệ sĩ cho tôi.
H: hôm nay ko nói được nhiều về đề tài đồng tính. hôm trước lại nói dễ dàng buột ra tự nhiên.
P…: vì tôi nghĩ tới mấy bài báo, cám cảnh nên buồn.
H: hic, tôi cần bạn nhớ lại mấy câu nói đó.
H: đúng rồi, từ bài báo.
P…: bạn cứ làm dự án theo suy nghĩ của bạn. viết câu chuyện để tranh luận. từ đó, có lẽ có cảm hứng nêu ra.
P…: chứ, giờ đầu óc tôi lú lẫn cả.
H: ừ.
H: nhưng nhớ tham gia.
H: tôi cần những lời lẽ của những người như bạn.
H: tôi cảm thấy chính những con người trong thế giới ấy đang tự co cụm lại, hoài nghi tất cả.
H: nhưng, tôi cũng có cách làm khác, không phụ thuộc vào họ hợp tác hay không.
H: chỉ mất thời gian ban đầu một chút thôi.
H: tôi chỉ muốn người ta thay đổi suy nghĩ vốn bị đổ khuôn theo lối tư duy cũ mòn, và nhìn nhận lại thế giới của họ tồn tại song song như lẽ tự nhiên.
P: cũng như bạn nói, đời thực rất chua chát. có lẽ đấy là lý do.
H: nhưng tôi không lôi họ ra đời thực. những cái họ biểu hiện đã nằm sẵn đó hết rồi. tôi chi mất thời gian để tìm thôi ...
H: tôi hiểu và tôn trọng đời tư của mỗi người chứ, vì dù sao, với tôi, giới tính cũng là một thế giới riêng biệt.
H: là vấn đề riêng tư.
P...: dù sao thì, mãi trao đổi về điều này cũng không ngã ngũ gì. dự án của bạn mang tính công đồng. hay hơn cả là để những người không trong giới đưa ra ý kiến. vì họ mới là đa số.
H: không ảnh hưởng đến ai.
H: tôi đưa ra cho tất cả, không phân biệt.
H: những ai quan tâm.
H: ...
P…: dự án này mới ở chặng đầu tiên phải không?
H: ừ, nhưng tác phẩm của tôi thì cũng đã định hình rồi.
H: chỉ còn việc trao đổi với mọi người.
H: và, curator muốn tôi nghiêng về mảng viết hơn.
P: vậy, thu thập ý kiến là để hỗ trợ cho điều gì? thật ra thì tôi không hiểu lắm, vì mỹ thuật thì thể hiện qua tác phẩm cho người ta nhìn ngắm.
H: cho mang tính tương tác giữa người xem và tác giả.
H: chứ không chỉ tác giả độc thoại.
H: không, mỹ thuật đương đại bây giờ không chỉ là nhìn ngắm đơn thuần như tác phẩm hàn lâm cổ điển.
H: bạn có thể xem sợ lượt về dự án của curator qua đường links này: http://360.yahoo.com/vietdanghethuat
H: nó gồm cả tác phẩm về ý niệm, về sự liên kết, về cách đặt vấn đề, gợi ý ...
H: nhưng nó không phiến diện, không áp đặt.
H: mỗi người xem đều suy nghĩ từ góc độ quan điểm của mình.
H: họ tự cảm nhận bằng cuộc sống của họ.
P…: ừ, tôi nghĩ có thể hiểu phần nào.
H: mỹ thuật đương đại không còn đơn thuần là cái đẹp, là giống như một tác phẩm hiện thực.
H: cái đẹp không có chuẩn riêng, không đổ trong một khuôn mẫu nào cả.
H: vấn đề là, nó có khiến người ta suy nghĩ hay không, còn thích hay ghét, là thuộc về bản thân người xem.
H: ít ra thì, cũng được tiếp cận, thì bạn mới biết rằng bạn nghĩ gì, chọn lựa thế nào.
H: hơn là, nhìn thấp thoáng xa xa, rồi nghe người ta truyền miệng nhau về nó.
H: và nghĩ rằng, mình cũng đã nhìn tận mắt, đã hiểu vấn đề rồi.
H: mặc nhiên, mang suy nghĩ của người khác, tưởng là của mình.
H: bị áp đặt ( có thể chỉ là vô tình ) mà không hay.
P: đám đông có quyền lực riêng của nó. ảnh hưởng là điều dễ hiểu.
H: tôi hiểu. một quyền lực không mấy ai ý thức được.
P…: chúng ta an toàn, khi chúng ta thuộc về một tập thể, ngay cả khi không thực gắn bó với tập thể ấy, thậm chí chán ghét. có thể thấy rất rõ ràng, trong mọi hình thức cuộc sống.
H: tôi lại thấy, mình an toàn trong thế giới của riêng mình. tôi không thích lối sống bầy đàn. nhất là nghệ sĩ, khó có thể sống theo lối bầy đàn, rất dễ đánh mất mình.
P…: vì một lý do nào đó, vẫn có người cô đơn, ngay cả khi không là một nghệ sĩ ...
P…: chỉ là tập thể về mặt xã hội.
H: ừ, cô đơn thì là đặc điểm chung của con người rồi.
P…: không hẳn.
P…: vì có người, cô đơn chỉ là sự thoảng qua, khi bất đồ cuộc sống mất đi thứ gì đó ...
H: ...
P…: hoặc cuộc sống quá đầy đủ, và người ta không biết trân trọng. nhảy vào những cuộc chơi vô đạo, nhưng luôn tự bao biện bằng cảm giác cô đơn ...
H: với họ cô đơn có giá trị như một món đồ trang sức.
P…: cô đơn thực sự, là một cảm giác dài đằng đẵng, đằng đẵng, mà không rõ lý do ...
H: nhưng họ không nhận thức được thôi.
P…: bạn đã xếp đặt mọi thứ vào đúng nơi của nó. nhưng bạn vẫn thấy không ổn, không ổn, không ổn...nhưng loay hoay thế nào, cũng không tìm được vấn đề là ở chỗ nào. đó là thứ cảm giác rất giống với sự cô đơn.
...
(12.09.2007)
(*) do tôn trọng vấn đề cá nhân, tôi xin được phép không công khai tên và nghề nghiệp