Tạo hóa phân chia giới tính, con người lựa chọn yêu thương

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2008

...hiểu biết và yêu thương...

Photobucket

[ đường xưa mây trắng - Thích Nhất Hạnh ]

...nương tựa...

Photobucket

[ đường xưa mây trắng - Thích Nhất Hạnh ]

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2008

- tôi có nên gặp người đó nữa không? tôi có nên để cho cảm xúc của mình tự do không?
- có nên tiết chế nó lại không?
- có nên khoác lên bộ mặt thờ ơ lãnh đạm không?
- hay cáu gắt xua đuổi?
- hay im lìm khó chịu?

- ...

- gặp thì gặp, có sao đâu? chẳng lẽ né tránh nhau mãi?
- chỉ là bạn đã có lập trường suy nghĩ về vấn đề này rồi, thì nếu gặp cũng chỉ sẽ là bạn bè thôi ...
- mà có cảm tình với bạn bè thì đâu có gì ...
- một người bạn tốt đôi khi lại khó kiếm gấp mấy lần người yêu à ...

- nhưng mà cảm xúc tôi đâu có chịu ngồi yên,
- nó cứ ngọ nguậy ...

- thì chuyển hướng cảm xúc đó sang tình cảm dành cho một người có thể là bạn mình...

- không được đâu, thường trong trạng thái đó, tôi sẽ dễ làm người khác tổn thương lắm...
- tôi sẽ nói những câu thật khó chịu...

- mà ai cấm mình không được yêu thương bạn mình chứ...

- tôi chẳng bao giờ nói mình thích ai khi mới chỉ đơn thuần là cảm xúc...

- ... vậy thì tôi đây bó tay... không biết giúp sao... chắc phải làm một bộ mặt cực kỳ lạnh lẽo để che đi phần cảm xúc lâu lâu lại ngọ nguậy ấy của bạn.

- ừ, vấn đề chỉ là có nhiều mâu thuẫn mà thôi...
- nửa muốn tạo cơ hội cho mình, nửa thì sợ sợ...

- nửa thì vui vui, nửa thì lo lo

- vậy giờ sao?

- kệ đi, mệt quá! phức tạp quá!
-tôi chỉ muốn ổn thỏa để còn làm việc...
- nhưng, không tự sắp xếp được suy nghĩ của mình

- ừ, vậy thì kệ đi... nếu nghĩ được như vậy thì cứ mặc kệ đi...
- lung tung lên hết~!

- nói vậy đó, mai lại la làng với bạn cho coi...

- haha~ không sao, tôi vẫn ở đây, luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu...
- thôi, cái gì đâu thì còn có đó... cứ bình tĩnh nghen... đừng sợ... từ từ rồi cũng sẽ sắp xếp lại được...

- đơn giản vậy ư?
- con người đúng là đáng ghét thật!
- cái gì cũng phức tạp lên hết, hả?

- con người, thật chẳng hiểu nổi...

cảm xúc không chết đâu,

- là bạn tốt thì khuyên bảo gì đi, đừng tranh luận nữa...

- mệt hả?

- thì không biết làm sao với những cảm xúc mới trong mình...

- nghĩ đơn giản chút đi, người xa lạ nào đó thì nếu bạn cho là người đó không dành cho bạn thì cũng cứ bình thường thôi, xem đó như một người xa lạ, vậy đi…

- nửa muốn khám phá, nửa muốn dập tắt...

- mà đã là người xa lạ thì làm gì được bạn đâu, có chạm vào được bạn đâu, có nói được câu nào với bạn đâu…

- thì xa lạ là bởi mới hôm qua, hôm kia người ấy hãy còn xa lạ.
- cũng chưa kịp thực sự là thân quen.

- theo định nghĩa một người xa lạ là một người lạ, và chủ kiến của họ sẽ không tác động nhiều đến suy nghĩ, và tình cảm của mình...

- đơn giản vậy hả?

- mình cũng không quan trọng họ nghĩ gì về mình vì họ là xa lạ mà…

- dĩ nhiên, tôi chưa đến mức bị lên cơn đau tim vì người đó,
- nhưng tôi bị những thôi thúc háo hức khám phá bởi cảm xúc...
- nhưng vì bị cơn đau tim rồi, nên tôi cũng muốn ngăn ngừa,
- tôi nói rõ rồi mà, tôi cũng vừa qua cơn thập tử nhất sinh,
- nên chưa kịp hồi sức để chuẩn bị đón nhận những thử thách mới...

- vậy thì sao còn đưa mình ra để lại bị người xa lạ nào đó làm cho lung lay rồi…
- phải thận trọng chứ nhỉ…

- vậy mới nói, tôi chủ quan mà...
- tôi tưởng cản xúc của tôi chết rồi.

- cảm xúc không chết đâu, thưa bạn… nó luôn tồn tại đến chừng nào ta còn sống.

- dĩ nhiên, nó không chết hẳn, nhưng sau một cơn đau tim, thường nó thoi thóp, hoặc chai lì.

- nếu không thấy nó, thì là do mình đã ém nhẹm nó vào một chỗ khuất nào đấy trong trái tim mình thôi…

- và, khoác vào mình lên mình một bộ mặt lạnh lùng, thờ ơ khi bước tiếp sau một cơn đột quỵ…

- thì đó, cứ ngỡ là mình có thể thờ ơ...
- vì chung quy, con người thường có xu hướng “khôn ra mỗi lần vấp ngã” mà…

- không dễ

...

ai trong tình yêu mà không một lúc nào đó để mất mình đi?

...

- dạo này, hình như bạn có nhiều niềm vui?

- sao mặt mày ủ rũ vậy?
- không thấy viết blog nữa,
- không thấy online thường nữa...

- tôi mới viết blog đây...

- đau tim lúc nào thế? hay chỉ là viết?
- … tôi đã bị đau tim một lần rồi, chết luôn rồi…
- bây giờ là tôi - con người khác, còn cái người tôi viết đó thì đã chết rồi...

- hồi tưởng lại đấy ư?

- khi đang yêu thì người ta chỉ muốn nói lời từ biệt với một người thôi...
- không muốn nói với tất cả đâu...
- một người thôi, là đủ rồi.

-tôi cũng đang cảm thấy sợ hãi phần cảm xúc trong mình,
- hình như, nó lại sống dậy...
- có nói thì cũng chẳng ai quan tâm để ý đâu, cũng chẳng hiểu gì đâu...
- tôi mệt mỏi vì phải cố cưỡng lại,
- tôi không muốn quan tâm đến ai nữa hết,
- vậy mà, hình như tôi không điều khiển lại cảm xúc của mình.

- có nói một ngàn lần thì cũng vậy thôi, cho nên tôi viết ra để khi nhìn thấy sẽ cảm giác có người nào khác cũng sẽ nhìn thấy…
- sau cái lần chết đi ấy, tôi tưởng mình đã quên hết cái gì thuộc về cảm xúc yêu thương...

- đôi khi để mình trôi theo cảm xúc có khi nào lại hay hơn không?

- vậy mà giờ đây tôi đang không điều khiển được mình nữa, chân thật đấy!
- tôi lại để mình rớt vào trạng thái ngóng trông, phụ thuộc...

- tại vì sao? vì ai mà bạn lại không còn điều khiển được mình nữa?

- rồi sẽ có lúc tôi lại phải nhìn thấy tôi chết một lần nữa đây...
- vì con người xa lạ.

- ai cũng vậy, bắt đầu luôn là một con người xa lạ...
- chẳng làm gì được mình,
- mình cũng chẳng quan tâm.

- vì một người lạ à?… cũng có thể lắm chứ…

- vậy mà, lơ đãng hay chủ quan không biết, mình cứ tưởng mình chết rồi, chẳng sống lại được nữa đâu...
- để đến lúc mình không tập trung vào công việc nữa, thì mới nhận ra...

- nhưng người lạ có thể trở thành người quen, rồi thân mà…
- tại sao lại không cho mình một cơ hội để khiến lạ thành quen?

- cái phần nổi loạn đó sắp tiêu diệt sự sáng suốt trong mình...

- nói nghe sao thấy nguy cấp quá…

- cơ hội gì? cơ hội để mình đau khổ à?

- tôi nghiệm ra được một điều, trong yêu thương, tôi hay để mất mình lắm!
- chẳng bao giờ giữ nổi mình cả,
- giờ mới thấy cần có bạn bè biết bao...

- ai trong tình yêu mà không một lúc nào đó để mất mình đi?

- thường thì khi có bạn, thì bạn sẽ giúp giữ mình lại,
- giúp mình phân tán,
- giúp mình thôi đừng suy nghĩ vẩn vơ,
- nói chung giúp mình đừng có sa lưới...

- cũng chính vì có người đã sợ để mất mình mà khiến tôi phải lên cơn đau tim mà chết đấy…

- nói cứ như đang xảy ra…

- thật…
- thì đã xảy ra lâu rồi!
- viết theo suy nghĩ, cảm xúc lúc đó thôi mà…
- nhưng đọc lại cũng thấy sợ...

- hình như bạn giúp tôi tỉnh lại kịp thời đó...
- thôi, tôi sẽ không gặp người đó nữa...

- tại vì đó là sự thật mà…

- cảm ơn bạn nghe, đúng là bạn tốt.
- kịp thời cảnh cáo giùm bạn mình.

- … tôi không biết nữa… nếu tôi giúp bạn tỉnh lại là tốt cho bạn, hay lại khiến bạn vuột mất cơ hội để sống thật với cảm xúc của chính mình thì sao?

- không biết đâu, điều gì chưa xảy ra thì không nên tiếc,
- chỉ nên tiếc những gì đang có thôi.
- tôi không muốn con tim mình lung lạc.

- nhưng mà thiệt ra thì cái gì đã được mặc định sẽ xảy ra thì sẽ xảy ra, dù mình có cưỡng lại đi chăng nữa…
- nhất là vào thời điểm nó vẫn chưa hồi phục lại trọn vẹn,
- giống như duyên phận vậy...

- không đâu, khi không được nuôi dưỡng, tình yêu sẽ khó mà đến...
- với tôi là vậy, tôi không phải là người dễ có tiếng sét ái tình.

- … thế đấy là một tình yêu suy tính, tôi nói vậy có đúng không?

- tôi cũng chỉ mới có cảm tình thôi… khi không có cơ hội tiếp cận, sẽ không yêu đâu...
- tình yêu làm sao suy tính được, bạn?
- nó thuộc về cảm xúc.
- nhưng lớn lên bởi sự nuôi dưỡng.
- vì, tôi không thích những điều vô vọng...

- nhưng bạn cũng lường trước, lường sau rồi đấy thôi… nếu phải như thế này, phải như thế kia thì làm sao là cảm xúc tự nhiên được…

- mà tôi cũng không muốn bằng mọi giá để có được điều mình mong muốn...
- tôi chỉ tránh để điều đó xảy ra thôi.
- cảm xúc là điều tôi không kiềm chế được,
- nhưng lý trí sẽ giúp tôi tiết chế lại.
- cảm xúc muốn tôi gặp người đó, nhưng lý trí tôi bảo, thôi đi, người đó không bao giờ dành cho mình…
- cái nào mạnh thì thắng thôi...

- right… có lẽ mọi người theo những trải nghiệm bản thân thì sẽ khác nhau.

- tôi đã trải qua những đau đớn trong tình cảm rồi,
- nên lý trí có phần nào trội hơn,
- cảm xúc đôi khi bị tê liệt...

- có lẽ người sẽ dành cho bạn vẫn còn đâu đó ở phía trước, cứ bước đi tiếp…

- nên nếu có thức tỉnh, thì nó cũng yếu ớt...
- tôi không đi tìm kiếm.
- tôi không là người chủ động mà.

- không phải là tìm kiếm, bạn cứ tự nhiên bước đi trong cuộc đời bạn của thôi, ai đến thì họ sẽ đến thôi...

- đơn giản vậy sao?
- thật ra, chẳng mấy khi tôi gặp ai trong cuộc đời này...

- vâng, nó sẽ là đơn giản nếu bạn nghĩ nó đơn giản…
- đơn giản là đỉnh cao của sự phức tạp, chẳng phải ta đã đồng ý với nhau đó sao?

- tôi chưa đạt được đến điều đó đâu,
- thiệt ra tôi cũng đang mệt mỏi...

- nhưng đôi khi chính vì nghĩ nó đơn giản, mặc kệ nó có phức tạp đến cỡ nào, thì sẽ cảm thấy bình thản hơn…

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2008

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2008

...tồn tại...

Photobucket
[ kiếp sau - Marc Levy ]

Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

trả lời comment

Comments

(3 total) Post a Comment
Meoluoi :

day cung la 1 new idea, no co ve hay va lạ nhung that su ... no chua noi len duoc dieu quan trong nhat trong W3 ca! Chi la nhung cau nói nói ve quan niem, cái nhìn của nhung nguoi torng gioi that su ko the thuyet phuc va khien nhung nguoi xung quanh co cai nhin bao dung hơn với chúng ta fk?

Sunday January 6, 2008 - 01:30am (ICT) Remove Comment

Meoluoi :

nhung minh van nghi, co can thiet de co su cam thong tu nhung nguoi khac ko? nhu ban da noi va viet :"minh se hanh fuc nhat khi minh la chinh ban than minh" . Tai sao cu fai luon keu gọi, van dong moi nguoi hieu va cam thong cho W3, neu ho hieu thi tu trong tu tuong moi nguoi se co 1 cai nhin chanh thanh, thoang hon ... kho lam de thay doi 1 he tu tuong!

Sunday January 6, 2008 - 01:35am (ICT) Remove Comment

TGDN :

Bạn thân mến, bạn đang hiểu sai đi vấn đề. Tôi là một nghệ sĩ thị giác, và đây là một triển lãm nghệ thuật, mà trong đó, thể hiện suy nghĩ, góc nhìn, và thái độ của tôi về giới tính, một phân bổ tự nhiên của tạo hóa, với sự tương tác, trao đổi của những người bạn, hoàn toàn không chỉ là người của thế giới thứ 3, mà, là của những ai quan tâm đến nghệ thuật của tôi, và muốn nói ra ý kiến của mình.
Từ sự hiểu sai đó, bạn đang diễn giải dự án của tôi theo góc nhìn lệch đi của bạn. Xin nói lại, ở đây, tôi không làm cuộc kêu gọi, không cổ súy, không vận động cũng như không có bất kỳ một hình thức ồn ào nào cả. Giống như bạn xem một bộ phim hay tiểu thuyết về đề tài đồng tính, đó là tác phẩm và tư tưởng của đạo diễn hay nhà văn, thì tôi, một nghệ sĩ thị giác, cũng thể hiện về đề tài này, là một tác phẩm nghệ thuật mới mang tính tương tác cộng đồng. có lẽ, bạn đã không theo dõi và quan sát từ đầu đến cuối, nên mới vội vàng kết luận vậy.
Với nghệ thuật, cuộc sống là một kho tàng những đề tài khai thác không bao giờ hết, không bao giờ cũ những xung đột nội tâm. Từ những người bạn trong thế giới thứ 3 mà tôi biết, tôi làm triển lãm này như một lời trao tặng, và thể hiện cho họ biết suy nghĩ, góc nhìn của tôi, và qua đó, đặt ra một vấn đề cho những người khác xung quanh tôi nhìn lại, rằng những điều chưa hiểu thấu, có nên vội vàng kết luận không? Và, cho chính những người trong thế giới thứ 3 hiểu rằng, hạnh phúc, đều phải lựa chọn bằng cách sống của mình. Và, hạnh phúc cũng không là điều dễ dàng, vì, sống như thế nào, yêu người ra sao, đều là những ưu tư trăn trở chugn của con người, chứ cũng không thuộc về bất kì giới tính nào cả. Và con đường của bạn, là do bạn quyết định và lựa chon thôi. Mọi thứ đều thuộc về thế giới riêng của bạn, bạn ạ.

Sunday January 6, 2008 - 10:38pm (ICT) Remove Comment

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2008

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008

[ first of the gang to die _ Morrissey ] (*)

you have never been in love,
until you've seen the stars,
reflect in the reservoirs...

and you have never been in love,
until you've seen the dawn rise,
behind the home for the blind.

we are the pretty petty thieves,
and you're standing on our street...

...where Hector was the first of the gang,
with a gun in his hand,
and the first to do time,
the first of the gang to die. oh my...
Hector was the first of the gang,
with a gun in his hand,
and the first to do time,
the first of the gang to die. oh my...

you have never been in love,
until you've seen the sunlight thrown,
over smashed human bones.

we are the pretty petty thieves,
and you're standing on our street...

...where Hector was the first of the gang,
with a gun in his hand,
and the first to do time,
the first of the gang to die. such a silly boy...
Hector was the first of the gang,
with a gun in his hand,
and a bullet in his gullet,
and the first lost lad to go under the sod.


and he stole from the rich and the poor.
and the not-very-rich and the very poor.
and he stole all hearts away.
he stole all hearts away.
he stole all hearts away.
he stole all hearts away.

bạn không bao giờ ở trong tình yêu,
cho tới khi nhìn thấy những ngôi sao phản chiếu trên mặt nước lòng bể...
bạn cũng chưa bao giờ được yêu,
cho tới khi bạn nhìn thấy bình minh ló dạng sau ngôi nhà của sự u tối...

chúng tôi là những kẻ trộm cắp bần cùng nhưng tuyệt vời, rất tuyệt vời...
và bạn thấy mình đang đứng trên con đường của chúng tôi...

khi Hector là người cầm đầu, với cây súng trong tay,
và điều đầu tiên anh ấy làm, là tự sát. ôi trời...

bạn cũng chưa bao giờ được yêu,
cho tới khi bạn nhìn thấy ánh mặt trời soi rọi qua những xương người vụn vỡ...
khi Hector là người cầm đầu, với cây súng trong tay,
và điều đầu tiên anh ấy làm, là tự sát.
một viên đạn nằm sâu trong thực quản...
chàng trai cầm đầu bị đánh gục để về dưới đám cỏ xanh.

và anh ấy lấy đi từ người giàu cho tới người nghèo,
từ người không quá giàu cho tới người rất nghèo...
và anh ấy lấy đi tất cả trái tim của họ,
đem tình yêu của họ đi xa...

...

..

.

p/s

. "Hector", trong tiếng Anh, là chỉ người đàn ông dũng cảm. đây là tiếng lóng của dân gay ở Anh: là chàng thanh niên đẹp trai được mọi người yêu mến.
. Hector là hoàng tử trong truyền thuyết thành Troy mà Shakespeare viết trong vở kịch "Troilus and Cressida".
. Morrissey đã dùng hình tượng của Hector để viết lên bài hát này, nói về những người đàn ông khao khát được yêu thương bởi những người cùng giới, và phải chọn cái chết là con đường để được yêu thương.

(*) dịch và chú thích bởi Cú Mèo

chỉnh sửa bởi minami t.