Tạo hóa phân chia giới tính, con người lựa chọn yêu thương

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2008

ai trong tình yêu mà không một lúc nào đó để mất mình đi?

...

- dạo này, hình như bạn có nhiều niềm vui?

- sao mặt mày ủ rũ vậy?
- không thấy viết blog nữa,
- không thấy online thường nữa...

- tôi mới viết blog đây...

- đau tim lúc nào thế? hay chỉ là viết?
- … tôi đã bị đau tim một lần rồi, chết luôn rồi…
- bây giờ là tôi - con người khác, còn cái người tôi viết đó thì đã chết rồi...

- hồi tưởng lại đấy ư?

- khi đang yêu thì người ta chỉ muốn nói lời từ biệt với một người thôi...
- không muốn nói với tất cả đâu...
- một người thôi, là đủ rồi.

-tôi cũng đang cảm thấy sợ hãi phần cảm xúc trong mình,
- hình như, nó lại sống dậy...
- có nói thì cũng chẳng ai quan tâm để ý đâu, cũng chẳng hiểu gì đâu...
- tôi mệt mỏi vì phải cố cưỡng lại,
- tôi không muốn quan tâm đến ai nữa hết,
- vậy mà, hình như tôi không điều khiển lại cảm xúc của mình.

- có nói một ngàn lần thì cũng vậy thôi, cho nên tôi viết ra để khi nhìn thấy sẽ cảm giác có người nào khác cũng sẽ nhìn thấy…
- sau cái lần chết đi ấy, tôi tưởng mình đã quên hết cái gì thuộc về cảm xúc yêu thương...

- đôi khi để mình trôi theo cảm xúc có khi nào lại hay hơn không?

- vậy mà giờ đây tôi đang không điều khiển được mình nữa, chân thật đấy!
- tôi lại để mình rớt vào trạng thái ngóng trông, phụ thuộc...

- tại vì sao? vì ai mà bạn lại không còn điều khiển được mình nữa?

- rồi sẽ có lúc tôi lại phải nhìn thấy tôi chết một lần nữa đây...
- vì con người xa lạ.

- ai cũng vậy, bắt đầu luôn là một con người xa lạ...
- chẳng làm gì được mình,
- mình cũng chẳng quan tâm.

- vì một người lạ à?… cũng có thể lắm chứ…

- vậy mà, lơ đãng hay chủ quan không biết, mình cứ tưởng mình chết rồi, chẳng sống lại được nữa đâu...
- để đến lúc mình không tập trung vào công việc nữa, thì mới nhận ra...

- nhưng người lạ có thể trở thành người quen, rồi thân mà…
- tại sao lại không cho mình một cơ hội để khiến lạ thành quen?

- cái phần nổi loạn đó sắp tiêu diệt sự sáng suốt trong mình...

- nói nghe sao thấy nguy cấp quá…

- cơ hội gì? cơ hội để mình đau khổ à?

- tôi nghiệm ra được một điều, trong yêu thương, tôi hay để mất mình lắm!
- chẳng bao giờ giữ nổi mình cả,
- giờ mới thấy cần có bạn bè biết bao...

- ai trong tình yêu mà không một lúc nào đó để mất mình đi?

- thường thì khi có bạn, thì bạn sẽ giúp giữ mình lại,
- giúp mình phân tán,
- giúp mình thôi đừng suy nghĩ vẩn vơ,
- nói chung giúp mình đừng có sa lưới...

- cũng chính vì có người đã sợ để mất mình mà khiến tôi phải lên cơn đau tim mà chết đấy…

- nói cứ như đang xảy ra…

- thật…
- thì đã xảy ra lâu rồi!
- viết theo suy nghĩ, cảm xúc lúc đó thôi mà…
- nhưng đọc lại cũng thấy sợ...

- hình như bạn giúp tôi tỉnh lại kịp thời đó...
- thôi, tôi sẽ không gặp người đó nữa...

- tại vì đó là sự thật mà…

- cảm ơn bạn nghe, đúng là bạn tốt.
- kịp thời cảnh cáo giùm bạn mình.

- … tôi không biết nữa… nếu tôi giúp bạn tỉnh lại là tốt cho bạn, hay lại khiến bạn vuột mất cơ hội để sống thật với cảm xúc của chính mình thì sao?

- không biết đâu, điều gì chưa xảy ra thì không nên tiếc,
- chỉ nên tiếc những gì đang có thôi.
- tôi không muốn con tim mình lung lạc.

- nhưng mà thiệt ra thì cái gì đã được mặc định sẽ xảy ra thì sẽ xảy ra, dù mình có cưỡng lại đi chăng nữa…
- nhất là vào thời điểm nó vẫn chưa hồi phục lại trọn vẹn,
- giống như duyên phận vậy...

- không đâu, khi không được nuôi dưỡng, tình yêu sẽ khó mà đến...
- với tôi là vậy, tôi không phải là người dễ có tiếng sét ái tình.

- … thế đấy là một tình yêu suy tính, tôi nói vậy có đúng không?

- tôi cũng chỉ mới có cảm tình thôi… khi không có cơ hội tiếp cận, sẽ không yêu đâu...
- tình yêu làm sao suy tính được, bạn?
- nó thuộc về cảm xúc.
- nhưng lớn lên bởi sự nuôi dưỡng.
- vì, tôi không thích những điều vô vọng...

- nhưng bạn cũng lường trước, lường sau rồi đấy thôi… nếu phải như thế này, phải như thế kia thì làm sao là cảm xúc tự nhiên được…

- mà tôi cũng không muốn bằng mọi giá để có được điều mình mong muốn...
- tôi chỉ tránh để điều đó xảy ra thôi.
- cảm xúc là điều tôi không kiềm chế được,
- nhưng lý trí sẽ giúp tôi tiết chế lại.
- cảm xúc muốn tôi gặp người đó, nhưng lý trí tôi bảo, thôi đi, người đó không bao giờ dành cho mình…
- cái nào mạnh thì thắng thôi...

- right… có lẽ mọi người theo những trải nghiệm bản thân thì sẽ khác nhau.

- tôi đã trải qua những đau đớn trong tình cảm rồi,
- nên lý trí có phần nào trội hơn,
- cảm xúc đôi khi bị tê liệt...

- có lẽ người sẽ dành cho bạn vẫn còn đâu đó ở phía trước, cứ bước đi tiếp…

- nên nếu có thức tỉnh, thì nó cũng yếu ớt...
- tôi không đi tìm kiếm.
- tôi không là người chủ động mà.

- không phải là tìm kiếm, bạn cứ tự nhiên bước đi trong cuộc đời bạn của thôi, ai đến thì họ sẽ đến thôi...

- đơn giản vậy sao?
- thật ra, chẳng mấy khi tôi gặp ai trong cuộc đời này...

- vâng, nó sẽ là đơn giản nếu bạn nghĩ nó đơn giản…
- đơn giản là đỉnh cao của sự phức tạp, chẳng phải ta đã đồng ý với nhau đó sao?

- tôi chưa đạt được đến điều đó đâu,
- thiệt ra tôi cũng đang mệt mỏi...

- nhưng đôi khi chính vì nghĩ nó đơn giản, mặc kệ nó có phức tạp đến cỡ nào, thì sẽ cảm thấy bình thản hơn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét