Tạo hóa phân chia giới tính, con người lựa chọn yêu thương

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2007

.nơi cơn gió đi qua.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket photo by Himiko.Nguyễn

{ "Nơi cơn gió đi qua" được viết bởi một tác giả với bút danh là Kamui và đuợc đưa lên net lần đầu tiên tại forum của truyentranh.com }(*)

...

“mình chia tay đi chị." _tiếng em đột ngột vang lên.

tôi giật mình ngẩng lên nhìn em.
cô bé ngây thơ với mái tóc đen dài ngang lưng, đang vuốt ve con mèo hướng mắt về phía tôi.
ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng, nhưng đầy quyết đoán.

"sao tự dưng em lại nói thế?" _tôi đặt quyển sách xuống giường, và tiến lại gần em.

em thả con mèo xuống đất, và thu tay khoanh lại trên đầu gối, hiền ngoan như một thiên thần.
khẽ nghiêng đầu, em đáp:

"em đã suy nghĩ rồi, chị ạ. cả hai chúng ta đều là con gái, có cưới nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì. em không nói về chuyện con cái, nhưng về trụ cột gia đình thì..."

tôi nâng một lọn tóc của em lên hôn, em cũng quấn tay vào mái tóc tôi nghịch nghịch.

"tôi không đủ là chỗ dựa cho em ư?"
"em không nói vậy. nhưng chị à, chị đâu còn là trẻ con nữa? hẳn chị biết em muốn nói gì chứ? điều này tốt cho cả hai chúng ta."

tôi lặng thinh nhìn em.
tôi không hiểu, sâu trong đôi mắt trong veo mười lăm tuổi kia, em đang nghĩ gì?
cả một bầu trời, tự do và cánh chim, những gì em thuộc về là mây gió và vũ trụ.
thiên thần không thuộc về tôi.
em kéo tóc tôi xuống, hôn tôi.
làn mi mềm mát rượi hình như ươn ướt.
em chẳng bao giờ khóc trước mặt tôi cả, dù em thừa nhận là em rất ủy mị và mau nước mắt.
tôi xiết chặt lấy em, không muốn buông rơi.
thiên thần bé nhỏ chỉ cần buông tay ra là bay mất.
chỉ còn tiếng cười giòn tan rơi rớt...

...

em đi qua đời tôi như một cơn gió, cuốn theo hết thảy yêu thương và chờ đợi.
tôi luôn tự hỏi, liệu tôi có sai không khi để em đi như thế?
cơn gió liệu có đi được không nếu như nơi nó thổi qua không phải là một ngôi nhà hoang trống trải?
có đôi lúc, nghĩ đến em, tôi lại thấy nhớ tiếc. không quá nhiều, không quá lâu...
tôi không đếm số thời gian tôi nghĩ về em, nhưng tôi biết, những giây phút đó được gọi là nỗi cô đơn.
nỗi nhớ em kì lạ lắm.
nó không giống như nỗi nhớ về người tôi yêu, nó mờ nhạt, nhưng vẫn buồn sâu sắc.
nó không gợi lên một nỗi đau nào, nhưng vẫn làm cho tôi cảm thấy hồn mình mất đi một mảnh, nhỏ thôi, nhưng cũng đủ khiến nó không còn lành lặn.
phải rồi... tương phùng là để biệt ly... biệt ly là một lòng đi qua lòng.
không quá sâu đậm, đắng cay, nhưng cũng để tôi mơ hồ biết được mình đã mất đi cái gì quý giá lắm.
em đã bao giờ coi tôi như một người yêu?

hai năm đã trôi qua.
cô bé mười lăm ngày nào đã lớn lên nhiều lắm.
em sẽ có một người bạn trai, chắc thế, em sẽ thành thân, sẽ lập gia đình, sinh con...
tôi cũng sẽ rất vui lòng ngóng theo em cho đến lúc ấy.
tôi không hiểu, liệu mình có thật sự yêu em không, hay là chỉ muốn chiếm đoạt vẻ đẹp thiên thần ấy làm của riêng?
điều duy nhất tôi còn có thể biết được là lúc này tôi đang hối tiếc.

mười năm sau.
bố mẹ tôi thở dài nhìn con gái phung phí tuổi thanh xuân.
tôi vẫn đánh cược đời mình với trò chơi tình yêu, mà vốn từ đầu tôi đã không hiểu luật.
tôi vẫn không hiểu tình cảm tôi dành cho em, và em dành cho tôi.
nếu là tình yêu thì êm đềm và hời hợt quá.
nếu là...

tôi nhận được tin em lấy chồng.
tôi ngẩn ngơ, nhưng cũng mừng cho em.
vậy là em đã có được hạnh phúc cho riêng mình.
em không mời tôi đến dự lễ.
ngày em cưới, tôi lang thang ở quán bar uống mừng hạnh phúc của em, và buồn tin mình thua bạc.
nuối tiếc và cô đơn.

năm năm sau, tình cờ tôi ghé qua nhà em, căn nhà dường như chẳng thay đổi gì, có chăng là cũ kĩ hơn theo thời gian.
tiếng trẻ con cười lanh lảnh.
em bước ra, vẫn dịu dàng như thế, nhưng đằm thắm hơn nhiều.

em nhận ra tôi, và mừng rỡ gọi to: "chị! chị đến chơi ạ?"

tôi hơi ngạc nhiên và chợt ấm lòng vì giọng nói trong veo vẫn không hề thay đổi.
tôi bước vào nhà.
bố mẹ em đã mất rồi, vậy mà tôi không biết.
có đứa bé cứ chạy qua, chạy lại trong nhà rất nhộn.

tôi bật cười: "con em nghịch quá. nó giống bố sao em?"

em hơi sững người lại.
và cặp mắt đen của em như buồn hẳn.

em rót nước đưa cho tôi và đáp:"cháu em đấy. em chưa lấy chồng."

tôi giật mình. cái giật mình như mười bảy năm trước em nói chia tay.
cốc trà gừng sóng sánh trên bàn.

em mỉm cười thật hiền:"em đã chờ đợi lời nói của chị đúng mười bảy năm. chỉ một lời khuyên ở lại thôi..."

tôi sững sờ nhìn em.
em vẫn cười như thiên sứ, không gợn một chút hận thù, đau khổ nào.
như một thánh nữ. không, như một con búp bê xinh đẹp vô tri:

"em đã chờ đợi mười bảy năm, đã hy vọng, thất vọng, mong mỏi, hối hận, căm thù..."
"chính em là người đã đòi chia tay trước..."
_tôi ấp úng, không tin nổi vào tai mình.
"và chị muốn chia tay với em thực sao?" _ánh mắt em qua tháng năm vẫn trong veo màu mắt mười lăm, dù cho nước mắt có lẽ cũng đã làm vẩn đục.
"em là người nói trước... tôi tin, hiểu em... và tôn trọng em... nếu em muốn có hạnh phúc của mình..."
"chị không tin rằng, chị có thể đem lại hạnh phúc cho em ư?"
"nhưng... tôi không níu kéo, vì em sẽ không thay đổi quyết định..."

"chị đã thử chưa?" _giọng nói của em vang lên mảnh dẻ, và trầm sâu như một tiếng thở dài cố nén.
"mười bảy năm qua đã kịp gieo rắc cho em thù hận..., khi em đợi chờ một bàn tay xòe ra, níu kéo em, không gì cả, không ai cả... em đã kịp hận chị, nên..."

chị đã thử chưa?
cơn gió nào có bay đi được đâu nếu như nơi nó bay qua không phải là một căn nhà hoang trống rỗng?
tôi tự hỏi...
em ngồi trước mắt tôi, cười thật hiền.
tôi không là nơi dừng chân của gió.

-------------------
(*)copy từ blog 1-cánhed

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2007

comment trao đổi đầu tiên...

{ trong entry "lần đầu tiên bạn nghe đến khái niệm : gay, les, đồng tính, dị tính là từ khi nào?" của Du's blog }

...
ngay từ nhỏ, tôi đã ý thức bản thân tôi khác biệt với những đứa trẻ khác.
có thể, do cuộc sống, và những điều hay xảy ra khác, tôi biết mình từ năm lên 6 tuổi.
nhưng lúc ấy, cái trí óc non nớt của tôi không hề có khái niệm đồng tính, tôi chỉ đơn giản nghĩ, mình thích chơi với các bạn cùng giới hơn.

đến năm mười bốn, tôi lần đầu nghe đến khái niệm "pê-đê", nhưng trong tôi cũng chỉ nghĩ, đó là các bạn nam ẻo lả như con gái.
bản thân tôi cũng không thích điều đó.
rồi, tôi càng lớn lên, ý thức bản thân càng hiện rõ.
duy chỉ có điều, tôi sợ cụm từ "đồng tính luyến ái".
cứ hễ nghe đến đó, là tôi lại giật mình thon thót.

18 tuổi, tôi đặt chân sang Canada, lần đầu ý thức cụm từ gay, lesbian, homosexual.
tôi ngạc nhiên khi bản thân lại không thấy sợ bằng cụm từ kia.

đồng tính luyến ái - bốn chữ nghe nặng trịch, như bề dày kỳ thị của xã hội dành cho những người như chúng tôi.

mà, chúng tôi không phải ai cũng vô công rồi nghề, không phải lúc nào cũng chứng tỏ mình thiên về một giới tính khác.
cần phải hiểu rõ, định nghĩa của cụm từ homosexual: bạn hài lòng với giới tính của mình, bạn yêu người cùng giới tính của mình.
xu hướng tình dục/tình cảm của bạn hoàn toàn nghiêng về những người cùng giới tính.

chúng tôi cũng chia thành nhiều tầng lớp như các bạn ở xã hội thôi, nếu xét riêng về cụm " thế giới thứ ba ".
vâng, thì cũng có những giai tầng là những người thuộc trí thức, địa vị cao trong xã hội, và cũng có những giai tầng thuộc những tầng khác.
đó như là một tảng băng, với phần chìm và phần nổi.
nhưng, người ta thường thấy cái xấu của người khác trước khi cảm thấy cái đẹp của họ.

tôi luôn nghĩ đến, khi ta dùng những cụm từ như thế, là đã phân định ra ranh giới rồi.
nhưng quả thật, nếu không dùng thì sẽ dùng thế nào?
người giàu hay người nghèo, đồng tính hay dị tính, sau khi trút bỏ những gì trên cơ thể, thì còn lại gì?
tất cả đều là con người, tại sao chúng ta cho mình quyền phán xét người khác chỉ bởi họ, tư tưởng không giống phần còn lại của xã hội?

xét về mặt nào đó, việc này như là một quá trình tiến hoá vậy.
Việt Nam là một nước tiến hoá luôn chậm so với chu trình chung của thế giới. nhưng dù muốn hay không, điều đó cũng đã, đang và sẽ diễn ra.

con người - những bản thể sống và suy nghĩ tách biệt, luôn cố tìm một bản thể tương đồng gọi là Một Nửa.
chúng ta tự hào, chúng ta khác động vật ở việc biết tư duy logic, và sáng tạo, vậy .. việc " duy trì nòi giống" có phải là một tư duy sáng tạo?
có phải nhất thiết, đó là một trong những lý do xã hội vịn vào: đi ngược tự nhiên?
không! bản thân con người khi tư duy sáng tạo, nghĩa là đã có quá nhiều thứ đi ngược tự nhiên rồi.
chu trình của những phát minh vĩ đại đều bắt đầu từ câu hỏi "tại sao?"

vậy hãy trả lời cho tất cả đi, tại sao?
...