...
- vậy bạn cứ tin vậy đi ...
- tin chứ! có như vậy tôi mới nhẹ nhàng mà cảm nhận những niềm vui đang rất gần ...
- mà có thể tiếp tục được những việc đang dang dở ...
- thì chúng ta phải tự cho mình hy vọng để tiếp tục chứ, phải không?
- tôi có nhiều điều phải làm trong cuộc đời này lắm,
- mà, thường thì, sự tuyệt vọng trong tình cảm thường làm tôi bị gián đoạn, vì cách kết thúc trong tình cảm trải qua thường chôn vùi tôi.
- ... vậy cuộc đời bạn không nên là một cuộc đời nặng nề, tuyệt vọng được ...
- mà nên là một cuộc đời tươi đẹp, hy vọng, và bận rộn mới đúng.
- tôi vẫn luôn nghĩ, con người ta quan trọng với nhau là cách kết thúc.
- vâng, có một câu là “một câu chuyện thì cái kết là quan trọng nhất, mặc kệ diễn biến nó thế nào…”
- hình như, người ta cứ nghĩ, phải độc ác với nhau thì mới rũ bỏ được con người hay sao ấy?!
- ... vậy thì kệ người ta đi ...nguời ta khác, mình khác ...
- nhưng, có những điều, để làm được, tôi cần phải có một điểm tựa ...đi một mình, chênh vênh lắm!
- con người ta không ai hoàn toàn là mạnh mẽ hay yếu đuối ...
- đi một mình, tôi cứ lạc hết nơi này sang chốn khác ...mà thời gian với tôi, luôn có vẻ sẽ kết thúc vào ngày mai.
- ước mơ của tôi là viết. viết về những vết xước trong tâm hồn trẻ thơ, có vết mất đi, có vết bị thương tật vĩnh viễn.
- tôi có nhiều điều muốn viết về cuộc đời này lắm ...
- tại sao lại không nhỉ, có đúng không?
- thế nhưng, tôi cứ bị lạc đường mãi ...
- càng ngày càng có quá nhiều điều tôi nhìn thấy và nghẹn ứ lại, điều gì cũng muốn thoát ra trước ...
- chưa kịp kết thúc một câu chuyện này, thì một câu chuyện khác đã tràn lấp, thành những hỗn độn không biết bắt đầu từ đâu.
- rồi những cuốn sách tôi đọc, những tư duy không còn là của riêng mình nữa. nhưng nỗi đau của con người cứ lặp đi và lặp lại ...
- cũng suy nghĩ và lý giải của người từ trăm năm trước cũng quá quen thuộc với mình, không còn cái gì mới mẻ ...
- vậy cứ viết theo cảm xúc của bạn, trôi theo nó, mặc nó trôi hướng nào thì sẽ theo hướng đó, trút ra hết ...
- kiếp người là vòng lẩn quẩn từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, có nhiều lúc, sự thật giống như sự bịa đặt ...
- sự thật là khi nào bạn tin nó thôi, nếu bạn không tin nữa thì nó là sự bịa đặt ...
- không có sự thật nào hết, chỉ có những gì bạn tin mới hiện hữu ...
- ...
- có những điều tôi không tin, nhưng nó vẫn ngang nhiên hiện hữu, không cách nào tẩy xóa hay làm biến mất đi được ...
- vậy nó là chướng ngại vật chặn giữ bạn và niềm tin của bạn ...
- thôi, nói chung là càng nói thì sẽ càng có nhiều chuyện để nói, bạn à ...
- đôi khi, tôi nghĩ, nó còn là chướng ngại cho tình cảm yêu thương trong cuộc đời mình nữa kìa ...
- tôi là một kẻ lí sự cùn, bạn biết không?
- sao lại nói vậy? người ta thường nói theo những cảm nhận mình đã trải qua ...
- tôi cũng chẳng đã nói nhiều quá sao? hình như lúc này tôi đang cần bay ...
- vì lẽ ra, tuổi thơ là tuổi được tự do bay lượn trong sự tưởng tượng, thì tôi chỉ có những sự thật trần trụi ...
- nhưng bạn còn có nhiều trải nghiệm ...tôi thì không như thế, tôi chỉ nói qua cảm nhận của một kẻ nít ranh thôi ...
- nên, có lẽ bây giờ là thời điểm bù lại tôi cần được bay lượn.
- sự tưởng tượng cũng là một cuộc sống hiện hữu trong cuộc đời mỗi người ...
- bạn cảm nhận qua sự tưởng tượng: điều đó chẳng phong phú hơn sao?
- giống như một bà cụ non, hiểu không? bởi vậy, tôi nói tôi là kẻ lí sự cùn, là vậy ...
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét