Tạo hóa phân chia giới tính, con người lựa chọn yêu thương

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

sự tuyệt vọng là do chính mình gây ra ...

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket photo by Himiko.Nguyễn

...

- dạo này, tôi tự an ủi mình trong những niềm vui nho nhỏ ...

- tôi đoán chắc là như vậy.

- dù có thể, niềm vui nhỏ đó không thể kéo dài được mãi, nhưng rồi tôi sẽ tự ru mình mỗi khi nhớ lại...

- cuộc đời, có khi, hạnh phúc chỉ có từ những góp nhặt niềm vui nho nhỏ ...

- … sao hôm nay thuộc bài ngoan thế? bình thường, thấy bạn phản kháng dữ dội như con nhím xù lông… , vậy là, quân sư quạt mo này cũng có tác dụng đó chứ ...

- chắc vì hết hơi để xù rồi
- vì tôi nghĩ, sự tuyệt vọng là do chính mình gây ra ...

- thôi, đừng xù làm gì cho mệt, cứ từ từ bình tĩnh, nhẹ nhàng, tự nhiên…

- đôi lúc tự đẩy mình vào ...
- sự thật là thế ...tôi cũng nghĩ, yêu thương thì phải khiến người ta thoải mái, vui vẻ. chứ yêu thương mà khiến ai đó sợ hãi, nặng nề, thì còn gì là yêu thương nữa ...

- câu nói hay nhất trong ngày ...

- nên, tôi đã mỉm cười lại được rồi ...

- ...

- giờ thì tôi chấp nhận được tất cả, như lẽ tự nhiên của nó,
- mỗi ngày, tôi cố gắng ghi lại trong thâm tâm mình nụ cười ấy ...
- vì, sẽ có những lúc tôi một mình và tuyệt vọng, tôi tin rằng nụ cười đó sẽ giúp tôi thoái khỏi sự tăm tối.
- vì, tôi, thỉnh thoảng có một nỗi lo sợ rằng, tôi sẽ trở nên điên loạn vào một giai đoạn nào đó trong cuộc đời.
- nên, tôi cố ghi nhận lại những điều đẹp đẽ, để tự an ủi mình mỗi khi bị kích động.
- rằng, tôi đã từng gặp người như thế trong đời ...

- bạn sẽ không sao đâu, đừng lo sợ ...vì bạn là người tốt, sẽ có điều tốt xảy đến cho người tốt, nghe có vẻ cổ tích nhưng hãy thử tin một lần như thế ...

- nhớ đến ánh mắt của họ, nụ cười của họ, sẽ giúp tôi dịu lại ...

- vì chính ra, bạn cũng đã gặp được một người như vậy mà, đúng không?

- ừ, tôi đang gặp người đó, và tôi đang cố ghi nhận lại từng giây phút tôi ở bên họ.
- tôi không biết mình có sao không, nhưng tôi từng có triệu chứng suy nhược thần kinh ...cái dự cảm ấy cứ thỉnh thoảng đến ...
- tôi hiểu là thế, nhưng cái gì mình đã tin tưởng sẽ là sức mạnh cho mình ...
- năm tôi 17 tuổi, tôi có một câu tự viết cho mình “nỗi đau khổ của người điên là khi tỉnh lại” ...
- vì người ta thường có xu hướng điên loạn khi người ta không còn niềm tin nào, không còn một chỗ bám víu nào trong đời sống thực tế nữa ...

- ...bạn nhắc tôi nhớ ra tôi đã từng đọc một quyển sách viết về điều này ...

- tôi quan sát họ, tôi cảm thấy, nếu mình mà trở nên như thế, thì có lẽ, tôi không mong muốn ngày mình tỉnh lại ...vì, cảm giác tỉnh lại sau cơn điên sẽ cực kỳ đau đớn.

- đại loại những người điên thực chất là những người tỉnh táo nhất, họ nhìn rõ nhất bộ mặt thật của cuộc đời, họ không phải giả vờ là một ai khác, hay làm một việc gì khác ...

- nhưng cũng có những lúc tôi không còn niềm tin nào, không còn chỗ nào để bám víu ...

- nhưng cũng chính vì thế họ sẽ dễ tổn thương nhất, con người ta luôn cần những vỏ bọc để tự bảo vệ mình.

- họ sống trong thế giới riêng của họ ...những người đó thường là bất mãn với đời sống bên ngoài, họ không tin vào những điều này điều nọ ...hoặc giả họ quá tin vào một điều gì đấy ...
- mất hết những chiếc vỏ, họ sẽ mau chóng chết đi ...
- và thường khi tỉnh lại, họ sẽ cũng vội vã chui vào một chiếc vỏ nào đó mà tự dằn vặt, cố nhớ lại xem trong cơn điên mình đã làm gì ...
- thật ra, làm một người điên cũng là một cái vỏ bọc, để được làm con người thực của chính mình ...

- tôi không nghĩ là người điên thì là không biết gì, tôi nghĩ họ còn có thể biết nhiều, và biết sâu hơn chúng ta, những người bình thường ...

- nhưng thường khi tỉnh lại, họ sẽ quên hết ...
- và đó là liều thuốc chữa hữu hiệu để họ có thể hòa nhập lại cuộc sống.

- họ chọn cho họ một cách sống, và phản kháng, vậy thôi ...

- lãng quên, với tôi, là điều quan trọng, khi hạnh phúc qua đi ...

- vâng, nếu có thể tỉnh lại, và quên hết đi thì cũng tốt thôi ...

- có những người điên tự lột trần truồng ra đi giữa đường, bạn nghĩ, nếu họ nhớ được, họ có thể đau đớn không?!

- sự quên lãng thì hơi khó thực hiện, chi bằng ta tựa vào những kí ức đó để khiến cho một hạnh phúc mới sẽ đến trọn vẹn hơn, và ta sẽ yêu thương hơn, và dịu dàng hơn ...

- thì, khi chui ra khỏi những chiếc vỏ, con người ta cũng trở nên trần truồng như thế ...

- vâng, tôi hiểu, tôi cũng thường rất khó khăn chống chọi lại chính bản thân tôi với mong muốn mình có thể cân bằng được giữa bản chất thật và bản chất tôi cần phải có để sống trong thực tế ...
- với người yêu thương, thì sự trần truồng là sự giao hòa tuyệt đối ...
- sự mong muốn được cân bằng đó có lẽ là điều tôi sẽ phải luôn tìm cách chạm tới được trong cuộc sống này ...
- nhưng với những người khác, dù cũng thương ta, như ba mẹ, anh em, thì sự trần truồng cũng là một cảm giác sỉ nhục ...

- không biết là có được hay không, với những suy nghĩ của tôi hiện tại ...nhưng tôi hy vọng… hoặc chí ít, tôi sẽ có người đồng hành với mình, như bạn nói, là người tôi yêu thương ...

- với những kẻ xa lạ, thì đó là một sự dè bỉu, ghê tởm ...
- tôi tin bạn sẽ hạnh phúc.
- và ai được bạn yêu thương, cũng sẽ hạnh phúc ...
- tôi thì luôn đơn độc trên con đường của mình, và đó là điều tôi tự giải thích cho sự không thành công của mình ...
- nhưng, tôi đang bắt đầu tự dưỡng sức mình bằng những kỷ niệm về những niềm vui nho nhỏ ...
- những giây phút mỏi mệt trong cuộc đời, tôi sẽ ngồi xuống và nhớ lại ...
- để rồi, mỉm cười đi tiếp ...
- chính bản thân mình khi đã nhận rõ được chính mình là sự thành công lớn nhất ... vì đang có rất nhiều những con người khác, vẫn còn loay hoay đi tìm chính mình ...

...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét